Yêu Hoa

Yêu Hoa Yêu hoa 🌺 yêu gốm 📸

Thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn – Điệp viên X6.Ai cũng biết ông là một trong những nhà tình báo xuất sắc nhất Việt Nam...
01/05/2025

Thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn – Điệp viên X6.

Ai cũng biết ông là một trong những nhà tình báo xuất sắc nhất Việt Nam, từng nhiều lần qua mặt CIA và chính quyền Sài Gòn để chuyển những thông tin tình báo vô giá về cho cách mạng. Trong đó có cả những tin góp phần làm nên chiến thắng vang dội trong Chiến dịch Hồ Chí Minh ngày 30/4/1975 – mốc son giúp đất nước hoàn toàn giành được độc lập.

Không chỉ là “siêu điệp viên”, ông còn là nhà báo kỳ cựu, người Việt đầu tiên trở thành nhân viên chính thức của tạp chí TIME – một trong những hãng tin lớn nhất nước Mỹ lúc bấy giờ.

Nhưng ít ai biết, ông còn là người cực kỳ hài hước, có duyên ăn nói lạ lùng – điều này được thể hiện rõ qua lần xuất hiện trong chương trình Người đương thời. Mỗi lần ông cất lời đều khiến cả phòng cùng MC cười ngất! 😂😂😂

💔CÁC ANH ƠI, CÒN VÀI TIẾNG NỮA THÔI LÀ TOÀN THẮNG RỒI MÀ❤️‍🔥Cũng là những hình ảnh do nhiếp ảnh gia Pháp Jacques Pavlovs...
29/04/2025

💔CÁC ANH ƠI, CÒN VÀI TIẾNG NỮA THÔI LÀ TOÀN THẮNG RỒI MÀ❤️‍🔥

Cũng là những hình ảnh do nhiếp ảnh gia Pháp Jacques Pavlovsky ghi lại vào ngày 30/4/1975, nhưng không phải khoảnh khắc xe tăng 843, 390 húc cổng Dinh, mà là ba chiếc T-54 của Quân Giải Phóng cháy rực giữa phố, khói đen cuồn cuộn, bi tráng đến nghẹn lòng.

Sáng 30/4/1975, khi Sài Gòn chỉ còn cách vài giờ là hoàn toàn giải phóng, tại cửa ngõ Ngã tư Bảy Hiền – Lăng Cha Cả, một trận đánh ác liệt nổ ra giữa Trung đoàn xe tăng 273 và tàn quân Biệt Cách Dù 81 của Việt Nam Cộng hòa. Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng bảo vệ sân bay Tân Sơn Nhất và Bộ Tổng Tham mưu – “cánh cửa thép” chốt giữ sinh mệnh chế độ cũ. Biết rõ thời khắc định mệnh đã cận kề, các kíp xe vẫn anh dũng lao lên, quyết mở đường cho đại quân tiến vào trung tâm.

Trong cuộc đột phá ấy, 8 xe tăng T-54 và 1 xe bọc thép đã bị hạ cháy. 25 cán bộ, chiến sĩ ngã xuống khi toàn thắng chỉ còn cách vài giờ ngắn ngủi…

Chiều 30/4, các đơn vị tổ chức thu dọn chiến trường, làm công tác thương binh, liệt sĩ. Nhưng riêng những chiếc xe tăng cháy phải đợi đến 4 ngày sau, khi đã nguội bớt, mới có thể tiếp cận. Khi mở được nắp xe, hầu hết hình hài các anh chỉ còn lại một nhúm tro...

Các anh được đưa về an táng tại Nghĩa trang Tân Xuân gần đó. Trong 476 phần mộ liệt sĩ nơi đây, có tới 108 người đã hy sinh ngay trong ngày lịch sử 30/4/1975.

Thân thể và lòng quả cảm của các anh đã đổ xuống vào đúng thời khắc sinh tử của dân tộc, tô thắm thêm trang sử cuối cùng của cuộc chiến giành độc lập, thống nhất đã ngót nghét 30 năm ròng. Họ đã nằm lại, lặng lẽ mà oai hùng, giữa tiếng súng cuối cùng, để Tổ quốc bước vào kỷ nguyên đất nước liền dải.

Những người lính ấy, những kíp xe ấy, những “nấm mồ thép đỏ lửa” giữa lòng phố thị… mãi mãi là khúc tráng ca bất tử trong tim dân tộc.

Vợ anh là một ả đàn bà rất xinh đẹp.Ngày ả bỏ nhà theo tình nhân, hai đứa trẻ còn quá bé bỏng. Thằng anh học lớp bốn. Co...
24/04/2025

Vợ anh là một ả đàn bà rất xinh đẹp.
Ngày ả bỏ nhà theo tình nhân, hai đứa trẻ còn quá bé bỏng. Thằng anh học lớp bốn. Con em mới hơn hai tuổi.

Lúc vợ anh gào lên là tôi chán ngấy sự nghèo nàn túng bấn, chán ngấy cái tẻ nhạt của anh rồi... ả vơ lấy cái túi màu xanh và thị đi vào chân đôi giày màu đỏ. Anh nhìn thị mà đứng như trời trồng. Vì hai đứa con anh đã giơ tay cố gắng nắm lấy bàn tay trắng hồng của thị mà nải nẫm thị ở lại, anh nói rồi anh sẽ thay đổi. Cũng bởi công việc bận rộn, cũng bởi con bé, cũng bởi nhà chật... nhưng anh sẽ cố yêu theo cái cách thị muốn...

Đứa con gái anh từ ngày xa mẹ như cái cây con chưa đủ tuổi bị nhổ lên mặt đất rồi lại trồng lại. Sức nó èo uột khó bám vào đất. Có những đêm nó ốm sốt quấy khóc. Anh bồng nó trên tay đi lại khắp nhà. Anh buồn ngủ đến nỗi bước cả lên giường. Cứ đặt con bé xuống thì nó lại giật bắn mình và thức dậy vì khó thở rồi khóc thét lên.

Những ngày tháng cơ cực của bố con anh rồi cũng qua. Anh không còn thấy sợ mỗi khi trở trời nữa. Con bé cũng cứng cáp hơn. Năm tuổi, nó mập mạp và khoẻ mạnh, hai cái má tròn xoe trắng hồng. Nó đã nắm được sợi dây liên kết giữa cha và con. Dòng tình thương chảy trong huyết quản của anh đã truyền sức lực hồi sinh vào nó. Con bé đã đón nhận được. Nó là đứa trẻ nhạy cảm, lúc vợ anh bỏ đi, nó như bị dứt ra từ mạch nguồn tình yêu của người mẹ. Bứt nó ra khỏi cái mạch nguồn ấy con bé như mất năng lượng, nó cảm thấy sợ hãi vì bị bỏ rơi. Nó mất sức rất nhanh vì không còn chỗ dựa tinh thần nữa. Chắc trong những cơn mơ, nó thấy nó bị bỏ bơ vơ giữa vô vàn những gió mưa và đêm tối mà tiếng nó gọi mẹ không ai đáp lại. Con bé sợ hãi mà quặt quẹo.

Mãi sau này anh vẫn sợ những ánh mắt con gái và đàn bà khi họ nhìn anh nồng nàn. Đàn ông độc thân có những điểm rất quyến rũ. Anh chỉ thấy ghê tởm y như lúc cô vợ anh khoác cái túi xanh chân đi đôi giày đỏ. Đôi mắt rất đẹp của ả mơ màng nhìn về chỗ vô hình nào đó rồi nói với anh. Ả thấy chán ngắt thứ đàn ông èo uột nơi anh. Ả thích vòng tay đàn ông rực lửa... ả nói và ánh mắt ả rực lên như đang thọc sâu vào dục vọng. Anh vớt vát nói với ả rồi anh sẽ thay đổi, anh sẽ “yêu” theo cái cách mà ả muốn. Là vợ chồng thì cũng phải nói, phải dạy, phải nương để đưa nhau mới tới thứ mà người kia không biết còn người này lại muốn...

Ả lạnh tanh gạt phắt tay anh đang run run kéo lấy cánh tay của ả. Ả nói ả có sẵn để hưởng rồi. Có ngay dùng ngay hà cớ gì phải chờ thay đổi.

Anh chỉ chuyên tâm vào công việc với hai đứa trẻ. Ban đồ hoạ thiết kế của anh cũng có mấy cô gái trẻ. Họ thực sự ngưỡng mộ anh. Những bản thiết kế phần lõi những toà nhà cao tầng, những toà nhà phức hợp lớn nhất nhì Việt nam đều do anh và những người cộng sự hỏi sao không ngưỡng mộ.

Sự lạnh lùng ở người đàn ông đơn thân như một sức hút cực lớn. Đàn bà càng thích anh anh càng ghê sợ. Mỗi lần họ nhìn, thậm chí có cô còn tạo cơ hội để đến rất gần anh anh đều lảng tránh. Một thứ cảm giác kinh tởm cứ dâng lên trong vô thức của anh. Nó giống như một căn bệnh dị ứng đột phát chưa có thuốc đặc trị.

Thế rồi chẳng biết ông trời vô tình hay hữu ý sắp xếp chị về làm hàng xóm nhà anh. Một người đàn bà đơn thân với một cậu con trai bé nhỏ. Ngay buổi đầu tiên đi về chung thang máy lên căn hộ trên tầng năm. Ba đứa trẻ đã làm quen và xoắn vào nhau. Khi chúng biết là hàng xóm sát nhà thì niềm vui vỡ oà trong chúng. Con bé cứ chạy đi chạy về giữa hai nhà mãi cho đến tận giờ đi ngủ. Anh bận rộn, chỉ kịp nhìn thấy hàng xóm là một phụ nữ có khuôn mặt đoan trang hiền lành thì cũng nới lỏng để bọn trẻ được sang chơi nhà chị. Thực sự anh cũng không buồn quan tâm đến chị làm sao. Chị cũng vậy, chẳng cần biết gia đình hàng xóm thế nào. Chị thấy vui vì đã lâu lắm rồi con trai chị mới lại reo cười, nó chạy đi chạy lại, hết nhường cho hai người bạn hàng xóm đồ chơi này đến đồ chơi kia. Trẻ con hình như cũng có giác quan siêu nhạy, chúng bắt sóng được từ nhau cái thiếu đủ để rồi dễ hoà nhập cùng nhau hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.

Bố của con trai chị đích thị là một nhà thơ. Những vần thơ lục bát của anh ta luôn như moi móc tim gan người ta. Nó mềm mại và dịu dàng mảnh dẻ như nắng ban mai. Lúc thì đớn đau như là bản hoà ca của gió và mưa đền cây sau cơn bão. Ban đầu chị cũng thờ ơ, nhưng sau mỗi bài thơ anh ta như thể làm riêng để tặng mình. Chị sấp ngửa yêu anh ta. Vun vén và đậy điệm những cấm cản của gia đình để cả hai xích lại gần nhau, gần đến nỗi mà baby tám tháng rồi thì bắt buộc ba mẹ chị phải đồng ý cưới.

Cưới nhau được dăm hôm, chị cứ lủi thủi một mình đợi anh ta bên mâm cơm từ tối tới khuya lắc khuya lơ. Ban đầu chị tin anh ta làm thêm đâu đó đỡ đần vì chị sắp sanh nở. Mãi sau mới biết rằng anh ta hoang đàng đâu đó với vô số đàn bà trong khi chị bụng mang dạ chửa ngồi ngóng đợi anh ta.

Ngày chị sinh con, một mình chị sắp sanh rồi nhập viện. Điện thoại anh ta không bắt máy. Ba mẹ chị một tay lo cho chị vượt cạn mẹ tròn con vuông. Đón chị ở bệnh viện về nhà cũng là ba mẹ chị. Nghe đâu anh ta đang đi du hí cùng câu lạc bộ thơ ca.Cuối cùng rồi thì khi cả chị và thằng bé đều cần tiền, cần sự quan tâm, cần ăn và cần những thứ thuộc về cuộc sống này chứ không ai tiêu hóa được những câu thơ móc ruột móc gan day dứt tâm can của nhà thơ là chồng chị nên họ chia tay....chị thấy sợ đàn ông từ khi ấy.
Phần tiếp theo xem ở đây https://s.lazada.vn/s.U6C69?cc

Chiếc đai xứng đáng nhất trong lịch sử đã được trao cho Bridger Walker, cậu bé đã cứu em gái mình khỏi một con chó chăn ...
24/04/2025

Chiếc đai xứng đáng nhất trong lịch sử đã được trao cho Bridger Walker, cậu bé đã cứu em gái mình khỏi một con chó chăn cừu Đức. Cậu bé có 90 mũi khâu khắp cơ thể, nhưng đã cứu được cô em gái ba tuổi của mình khỏi cái ch.ế.t chắc chắn. Và đã nói "Nếu có ai phải ch.ế.t, thì đó sẽ là tôi, vì tôi là anh cả"
Hội đồng Quyền anh Thế giới (WBC) đã công nhận cậu bé là nhà vô địch thế giới toàn thời gian. Cậu bé có kỷ lục lịch sử chính thức của WBC, là võ sĩ giỏi nhất thế giới trong một ngày.
Vô cùng ngưỡng mộ cậu bé này!

CÔ ẤY ĐẸP THẬT...!Ngày xưa cô ấy thường hay đi hát ở các trường đại học, hát giúp các Hội từ thiện. Ngày nay thì vẫn như...
24/04/2025

CÔ ẤY ĐẸP THẬT...!
Ngày xưa cô ấy thường hay đi hát ở các trường đại học, hát giúp các Hội từ thiện. Ngày nay thì vẫn như vậy, được đem tiếng hát giúp đời là một niềm vui không nhỏ...!”- Cô chia sẻ.
Ca sĩ Thanh Lan tên đầy đủ là Phạm Thái Thanh Lan, nổi lên như một hiện tượng vào thập niên 1970, đặc biệt trong phong trào nhạc trẻ, nhạc ngoại Anh, Pháp lời Việt cuối thập niên 1970 đầu 1980.
Cô là một trong những ca sĩ hát nhạc Pháp và nhạc Pháp lời Việt thành công nhất: Búp bê không tình yêu (Poupée de cire, poupée de son), Em đâu hiểu gì (Je ne sai pas ne sais plus), Anh là mặt trời (Tu es le Soleil), Dòng sông tuổi nhỏ (La Maritza), Khi xưa ta bé (Bang Bang)…, bên cạnh các ca khúc: Cô đi nuôi dạy trẻ, Đi qua vùng cỏ non, Phượng hồng, Em đi chùa Hương, Triệu đóa hoa hồng, Trưng Vương khung cửa mùa thu...
Không chỉ hát hay, cô còn tham gia một số đoàn hát như Kim Cương, Bông Hồng, Hương Miền Nam…
Đã đóng vai trên 25 bộ phim như: Ván bài lật ngửa, Tiếng hát học trò, Bài hát đâu chỉ là nốt nhạc, Đằng sau một số phận… Nhưng tôi nhớ nhất là những bài hát sống ca của cô và Nhật Trường (Trần Thiện Thanh) như: ca khúc “Trả Lại Em Yêu”, “Vợ Chồng Quê”, “Chiều Trên Phá Tam Giang”,...
Và ấn tượng nhất là các phim-nhạc-kịch nổi tiếng: Trên Đỉnh Mùa Đông và Mộng Thường, phát sóng trên đài truyền hình hồi đầu thập niên 1970. Trong phim họ đã cùng song ca rất nhiều bài hát nổi tiếng như: “Tình Thiên Thu”, “Mùa Đông Của Anh”, “Người Chết Trở Về”, “Anh Không Chết Đâu Em”, “Kỷ Vật Cho Em”,.... Ca sỹ Thanh Lan ngày ấy khi xuất hiện trên sân khấu như một “Nữ hoàng” xinh đẹp với chiếc áo dài màu thẫm và nhiều chuỗi Ngọc lớn nhỏ trên người, mái tóc dài xoã phủ vai nhìn thật quý phái, sang trọng và lịch lãm dưới ánh sáng nhiều màu sắc chiếu xuống càng thêm lộng lẫy...!

Cha tôi là kỹ sư, cha tôi đẹp, trí tuệ và điềm đạm. Cả cuộc đời ông chỉ đam mê một thứ duy nhất đó là kiếm tiền. Gia tài...
24/04/2025

Cha tôi là kỹ sư, cha tôi đẹp, trí tuệ và điềm đạm. Cả cuộc đời ông chỉ đam mê một thứ duy nhất đó là kiếm tiền. Gia tài cha để lại cho hai chị em tôi là tri thức, ngoài vài ba ngôi nhà, mảnh đất còn có hai cái khách sạn tầm trung.

Cha và mẹ tôi là hai thái cực. Cha mê tiền kiếm tiền nhưng không dám tiêu tiền. Mẹ tôi không muốn vất vả kiếm tiền nhưng tiêu tiền thì ác liệt. Ngoài ra bà chỉ muốn sống một cuộc đời lãng mạn đầy ắp yêu đương mà không phải động tay động chân vào việc nhà và nội trợ.

Tôi không biết cha tôi đã sai hay đúng! Cả cuộc đời ông chỉ dành cho công việc, cho những thứ mà có thể kiếm ra tiền. Cha tôi tự cắt tóc, tự rửa xe, tự nấu mì tôm ăn sáng và mặc quần áo bình dân. Mẹ tôi, bà rất đẹp, ngoài công việc ở cơ quan bà đam mê những bước nhảy và đam mê những cuộc du lịch đó đây.Bà ít khi quan tâm đến chúng tôi và hầu như chúng tôi rất ít được ăn một bữa cơm bà nấu trọn vẹn .

Không hiểu sao hai con người, hai thái cực mà cha mẹ tôi vẫn sống với nhau suốt cả cuộc đời. Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cha mình, cho dù những tháng năm học sinh ông luôn bắt buộc hai chị em tôi sống trong sự kham khổ và thiếu thốn để rèn ý chí vươn lên. Thằng em tôi vừa đi học vừa làm bồi bàn cho mấy quán ăn đầu phố. Tôi vừa học vừa làm thêm công việc pha chế để lấy tiền trang trải cá nhân. Mẹ tôi phản đối sự lạnh lùng của cha nhưng bà chẳng thể làm gì, bởi lương bà eo hẹp, ngoài đóng góp một phần tiền lương cho chi tiêu ăn uống của gia đình. Số tiền còn lại bà lúc nào cũng thiếu trong việc sắm sanh và du hý.

Năm tôi mười tám tuổi, tôi chưa ý thức được vẻ đẹp hình thể của mình, nhưng ra đường hay bất cứ nơi đâu, ánh mắt thanh niên trai tráng hay đàn bà con gái họ đều miệt mài nhìn tôi pha cả ghen tỵ lẫn ngỡ ngàng. Một lần, thằng em trai tôi nói: Tối qua em bê phở, hai anh ở khu phố mình ăn. Họ nói với nhau rằng thằng này có một con chị đẹp tuyệt trần ông ạ. Nhưng vẻ ngoài của nó chả là gì so với nội tâm. Nó giản dị, trong veo và học cực giỏi, lam làm. Ai đời nhà giàu mà chả biết tý ăn chơi với đua đòi của bọn choai choai mới lớn…

Tôi cứ sống giữa hai đầu xa cách của mẹ cha, một là thực tế đến phũ phàng, hai là lãng mạn đến dớ dẩn thế cho đến khi ra nước ngoài du học. Trước khi đi, mẹ đưa tôi đến một Clup mà mẹ nói là mẹ hay tụ vạ. Mẹ với bộ váy rực đỏ tới mức chói chang, phấn son và nước hoa đẫm đìa đi bên tôi, đứa con của mẹ với chiếc quần bò bạc phếc và chiếc áo thun cũ đến lạnh lùng. Bây giờ đủ khôn và trí tuệ, tôi nghĩ rằng khi tôi bước vào Bar cùng mẹ, là khi tôi chấp nhận hạ thấp mình xuống so với trước đây. Sự trong trẻo, hồn nhiên của tôi mọi đàn ông trong Bar đều đánh giá rất thấp. Họ nhìn tôi bằng con mắt khát thèm của giống đực và ánh mắt khả ố chả cần phải giấu che. Phẩm giá của tôi bị đánh đồng mẹ nào con nấy. Tối ấy trong Bar, mẹ tôi uống rượu mạnh với nhiều bạn đàn ông của mẹ. Họ uống và ôm nhau nhún nhẩy trước mặt tôi. Những người bạn của mẹ họ thản nhiên nhìn tôi, có người còn nháy mắt rất kém nghiêm túc. Tôi muốn về thì mẹ giữ tay tôi lại. Mẹ nói, rồi sau này con cũng sẽ vào đời, đời đầy cạm bẫy và giông gió. Đàn ông khắp muôn nơi đều háo sắc giống nhau. Con của mẹ thì quá xinh đẹp và quá trong trẻo. Thà ở đây, con bên mẹ, nhìn thấy những khả ố ở đời, còn hơn ra ngoài kia, con một mình dò dẫm, rồi con cũng sẽ phải đối mặt với những khả ố đó, nhưng dò dẫm và ngộ nhận chán chê rồi mới hiểu ra.

Sau lần ấy tôi không bao giờ đi cùng mẹ nữa.

Cha cho tôi nghị lực, sự quyết tâm và mạnh mẽ từ những năm tháng rất trẻ thơ. Học xong cấp ba, tôi tự mình tìm trường du học bên Nhật. Tự liên hệ, tự đạt chứng chỉ yêu cầu nhập học của trường. Sang bên đó, năm đầu tiên cha đều đặn gửi tiền nuôi tôi ăn học. Ổn định và quen môi trường mới, tôi xin được đi làm thêm để có tiền trang trải việc học của mình. Cha tôi vẫn gửi tiền đều đặn, cha nói nếu con muốn con có thể không phải đi làm chỉ cần chuyên tâm học hành là đủ. Giờ là lúc con có thể thụ hưởng thành quả cố gắng của cha con mình.

Những tháng năm du học là những tháng năm tôi với cha mình kết nối nhiều nhất qua những dòng tin nhắn và những cuộc gọi hàng ngày. Tôi thấy cha tôi rất sâu sắc, tình cảm chứ không lạnh lùng như ngày xưa mẹ tôi vẫn nói.
Tình yêu của cha đối với con cái nghiêm khắc. Tôi nghĩ cha đã đúng khi bắt chúng tôi tư duy độc lập, tự đi vững vàng trên đôi chân của chính chúng tôi.
Kiếm tiền đúng là một việc rất khó khăn và vất vả. Biết vất vả kiếm tiền thì sẽ biết cách chắt chiu những thành quả của mình.

Tôi không biết mẹ tôi từng đi qua bao nhiêu cạm bẫy và bị mắc bao nhiêu dối lừa của người đời. Cuối cùng đọng lại, tôi thấy mẹ già rồi vẫn xinh đẹp, khoẻ khoắn và vui vẻ.

Chắc mẹ biết cách cân bằng và khôn khéo để đi qua những cạm bẫy và dối lừa của người đời. Mẹ bảo cả đời mẹ không một giây phút nào ngừng được yêu đương, cho dù vẫn biết tình yêu là trò chơi dại dột và đàn ông là man trá.

Tôi không biết cha có tình yêu nào nữa lớn lao hơn tình yêu với tiền bạc không. Tôi chỉ thấy cả đời cha chiu chắt và tằn tiện.

Trưởng thành rồi tôi ngẫm lại những lời mẹ nói, đúng là người đời giăng đầy cạm bẫy và dối lừa. Nhưng nếu tôi tự đi và đứng vững trên đôi chân của mình bằng tri thức và sự tự tin, thì đời sẽ bớt đi phần giông bão là không có tiền.

KHÔNG CHO CON TRAI CÔ ẤY ĐỒNG NÀOChúng tôi không biết xử lý thế nào với số tài sản bất ngờ được cô ruột tặng nữaNhà tôi ...
24/04/2025

KHÔNG CHO CON TRAI CÔ ẤY ĐỒNG NÀO
Chúng tôi không biết xử lý thế nào với số tài sản bất ngờ được cô ruột tặng nữa
Nhà tôi và nhà cô Thư - cô ruột của chồng - ngay cạnh nhau. Tính cô ấy vui vẻ, hòa đồng và rất tốt với gia đình tôi. Mỗi khi có đồ ngon, tôi thường mang qua biếu bố mẹ và cũng không quên để dành cho cô Thư.
Cô ấy cũng từng có chồng nhưng sống với nhau được vài năm thì chú bỏ cô đi tìm cuộc sống giàu sang, để lại 2 mẹ con côi cút dựa vào nhau mà sống. Cô quyết không đi bước nữa, ở vậy nuôi con khôn lớn, với mong muốn về già được con báo hiếu.
Nhưng cuộc đời thật tréo ngoe, cô dốc hết lòng vì con nhưng khi em ấy lấy vợ sinh con thì không đoái hoài đến người mẹ ở quê nữa. Chỗ 2 mẹ con sinh sống cách nhau khoảng 300 cây số nhưng cả năm con cô ấy cũng chẳng về thăm lấy 1 lần.
2 năm trước, cô phát hiện bị bệnh thận rất nặng và gọi điện cho vợ chồng con trai giúp đỡ. Nhưng các em ấy chỉ về đưa bà đi bệnh viện 1 lần và từ đó rất ít khi gọi điện hỏi thăm và không biếu tiền cho mẹ chữa bệnh.
Thỉnh thoảng cô gọi điện nhờ con về đưa đi viện chạy thận thì các em đều nói công việc rất bận và bảo cô nhờ vợ chồng tôi giúp đỡ hay gọi xe taxi đưa đi. Biết các em cư xử không tốt với cô Thư nên tôi và chồng luôn ở bên cạnh cô ấy.
Mỗi khi cô vào bệnh viện, vợ chồng tôi thay nhau nghỉ để chăm sóc cô ấy. Lúc cô ở nhà, ngày 3 bữa chúng tôi mang thức ăn qua cho cô ấy. Cũng may chúng tôi làm công việc tự do nên có nhiều thời gian chăm sóc cô Thư.
Nhiều người trong khu phố bảo chúng tôi thích lo chuyện bao đồng, cô ấy có con cháu thì để cho họ lo, việc gì phải "ôm rơm nặng bụng". Những lúc thế, chúng tôi chỉ biết cười ngượng nói là cô ruột gặp khó khăn, vợ chồng tôi không thể đứng ngoài cuộc được.
Hiện tại, cô Thư đã mất được 1 tháng, trước lúc qua đời, cô viết di chúc để lại căn nhà cho chúng tôi. Cô nói con trai và con dâu đối xử bạc bẽo nên không muốn để lại bất kỳ tài sản nào cho các em ấy.
Giờ em họ đang tìm sổ đỏ của mẹ em ấy mà chúng tôi đang cầm di chúc và sổ đỏ của cô Thư. Theo mọi người chúng tôi có nên trả lại tất cả những tài sản của cô Thư cho con cô ấy không? Hay cứ làm theo di chúc, cho mình thì mình nhận?

Xe tôi đang chạy trên đường đến đèn vàng, tôi bật đèn để đi chậm đỗ lại cách xe trước khoảng 2m, thì bỗng ầm tận hai cái...
24/04/2025

Xe tôi đang chạy trên đường đến đèn vàng, tôi bật đèn để đi chậm đỗ lại cách xe trước khoảng 2m, thì bỗng ầm tận hai cái húc đuôi xe. Chỗ ấy có CSGT cũng may tôi cũng hãm xe bằng tay nữa nên chỉ nhào lên một chút không húc đuôi xe trước, xuống xe thì thấy 2vợ chồng thêm 1 bé nhỏ đang được người đi đường đỡ dậy, tay tui gãi đầu khi nhìn xe móp lớn, cũng may không vỡ đèn …
Hai anh CSGT ra đưa cả người và xe họ vào vệ đường và nói tôi lái lên chút đỗ lên vỉa hè rộng không kẹt xe …
Sau khi thấy tôi thì anh chồng xin lỗi tôi, dù vẫn còn đau và vợ thì xít xoa đứa nhỏ.
Tôi nói anh CSGT thôi để chúng tôi thỏa thuận chứ nhìn cách anh ăn mặc thêm cái xe 22 năm chưa thay” theo giấy tờ xe biển Bình định” …
Tôi chỉ hỏi : – Chở vợ con sao đi nhanh đến thế, đèn vàng là chuẩn bị dừng rồi mà …
Anh phân trần : – Xin lỗi cô vì tôi vừa đi vừa nghĩ nên tôi không để ý đường, hiện tại 2 vợ chồng tôi chỉ có 700k thôi , tôi vừa đóng tiền cho má tôi chạy thận, tôi chưa biết làm sao, cô cho tôi số điện thoại rồi về xoay xở đền cô, chứ thu xe máy thì tôi không biết làm thế nào để đi làm, lên viện …
— Vậy anh ở đâu ?
Vợ chồng tôi thuê nhà ở Bình Thạnh, đưa mẹ lên viện để chạy thận, cũng 4 tháng rồi, cả hai vợ chồng đều làm việc để kiếm tiền lo cho mẹ …
Được rồi vậy anh cho tôi số nhà anh thuê tôi sửa xe xong tôi sẽ gặp anh.
Cậu ta cho địa chỉ, rồi không an tâm đưa cả giấy nhập viện và giường thuê cho mẹ ở sát cổng viện, nói nếu không cô cứ tới đây, mẹ tôi bệnh không chạy đi đâu được vì 1 tuần 3 lần chạy thận …
Tôi cười lên xe lái đi, tôi thử tin người chút chứ xe tôi bảo hiểm 100% chỉ đưa xe vào sửa thay bửng sau, nhưng cũng phải đặt đã…
Chứ sống Sài Gòn mà toàn nghe, hay đọc báo những chuyện giật gân, những nạn trộn cướp thì nước nào cũng có, chỉ họ đăng báo tiếng nước họ nên có ai rảnh dịch đâu …
Vài ba hôm sau thì thấy cậu ta điện lại nói :
– Cô ở đâu, tôi vay được chút tiền đưa lại cho cô
Tôi thì đang rảnh đi với Triều An nên hỏi ở khúc nào tiện tôi ghé
Đúng thiệt nhà hẻm sâu nhưng phía này có chỗ đậu xe nên tôi ngồi cafe đợi cậu ta.
Cậu đi ra, tôi cười hỏi : – Cậu xoay xở ở đâu ra tiền thế, vợ con ổn chứ
Cậu cười : – Vợ tôi đau tay vì đỡ đầu con bé nên tím hết, tôi có người bạn họ cũng vất vả như tôi nhưng cũng cố gắng cho tôi mượn đỡ …
– Đừng nói anh vay tiền xã hội nhé …
– Không dám vay đâu, thà nói cô khất nợ chứ vay họ là hết tất cả …
Tôi đưa lại tiền cho cậu, nói : _ Không phải đền tôi chỉ muốn xem cậu có đáng tin không thôi. Mẹ cậu ra sao ?
Ánh mắt cậu ta bừng lên nói:
– Mẹ thì vẫn chạy thận, có đỡ cô ạ, khả năng rút xuống tuần hai lần rồi sẽ ổn bác sĩ nói thế …
– Thôi cậu về nghỉ ngơi, chúc mừng cậu, tôi không nhận tiền, nhận câu xin lỗi là được rồi …
Chúng tôi ngồi lại nói chuyện một tý thì bác chủ quán ra ngồi nói chuyện :
– Thằng Tiến ở Bình Định đưa mẹ vào chạy thận, nó chịu khó làm nhiều việc lắm, mưa gió ai gọi móc cống, hay leo trần nhà bốc lá làm kẹt ống thoát nước cũng làm, không ngại khổ … đêm nào cũng khuya mới về, có bao nhiêu tiền hai vợ chồng ăn dè để lo cho mẹ trước, tôi thương nó nên hay thuê vợ nó rửa ly dọn quán, nay vợ nó lên bệnh viện với mẹ chạy thận, nó tông xe họ nhưng chân đau, cả mạn xương sườn bầm tím, thở mạnh cũng đau, nói đi viện nó bảo chỉ phần mền, nó học võ nên nó biết … Vợ chồng tôi e ngại quá …
Tôi cười nói : – Vậy há, sao không thấy cậu ta nói gì …
Chú chủ nhà nói : – Thấy tội nghiệp, cậu ta đi lính về nên chẳng học được nhiều, ngoài quê thì chỉ 2 anh em nhưng con em cũng nghèo… Đàn ông việc gì cũng làm, bà cho thuê nhà tháng lấy 200k trả điện nước thôi, vì mọi sự trong nhà cậu làm hết, vợ nấu ăn, giặt dọn nhà …
Triều An trả tiền cafe rồi lên xe lấy thêm mấy triệu nói chú chủ quán, cho tụi cháu ủng hộ anh Tiến ít tiền, và mong anh đừng ủi đít họ nữa chứ anh không đền nổi đâu …
Cả mấy chú cháu cười vui …
Hai chị em ra về, thấy lòng vui vì họ không nói dối và cũng không có ý định xù mình, họ nghèo nhưng lòng tự trọng cao, chỉ là phép thử thôi mà.

Tôi chi tiêu tiết kiệm hay keo kiệt – Câu chuyện ý nghĩaTâm sự của Phương Hà__Tôi 31 tuổi, làm văn phòng, thu nhập sau k...
24/04/2025

Tôi chi tiêu tiết kiệm hay keo kiệt – Câu chuyện ý nghĩa
Tâm sự của Phương Hà__

Tôi 31 tuổi, làm văn phòng, thu nhập sau khi trừ bảo hiểm còn 13 triệu đồng, đã lập gia đình và có bé trai gần năm tuổi.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, anh trai hơn tôi hai tuổi. Tôi nhớ lúc mình 4-5 tuổi, cha mẹ đi làm thuê ở xa, chỉ có hai anh em ở nhà tự chăm nhau rồi đi học. Cả tháng trời hai đứa nhỏ chỉ nấu cơm rồi ăn với đậu đũa hấp (bỏ vào nồi cơm cho tự chín) cùng với muối ớt, đợi cha mẹ về.

Có năm 30 Tết, nhà không có đồng nào, mẹ bảo tôi đến nhà bà con mượn 50 nghìn đồng để mua ít bánh mứt và tí thịt, nhỡ có khách đến còn có cái để khách uống trà.

Lớn lên một chút, khi thi đậu đại học, cha mẹ muốn tôi nghỉ để đi làm nhưng sau đó đã suy nghĩ lại và cố gắng cho tôi đi học. Hàng năm, ngân hàng cho sinh viên vay 10 triệu đồng. Sau khi đi làm, tôi đã trả hết, không để cha mẹ trả. Tôi nói để mọi người có thể tưởng tượng được quá trình mình lớn lên như thế nào và cũng có thể nó ảnh hưởng lớn đến cách chi tiêu của tôi.

Chồng hơn tôi một tuổi, làm bấp bênh, trung bình mỗi tháng chỉ chín đến 10 triệu đồng và không có thưởng Tết, mình tôi có lương tháng 13. Hiện tôi không tốn tiền thuê nhà vì có người thân cho ở nhờ để trông nhà giúp, chỉ trả mỗi tháng một triệu đồng tiền điện, nước…

Tiền học cho cậu con trai là hai triệu đồng bao gồm 200 nghìn đồng tôi bồi dưỡng thêm cho cô giáo hàng tháng, trường con tôi học cũng nhỏ nên học phí khá mềm.

Ngoài ra, chồng mua bảo hiểm nhân thọ, mỗi quý đóng ba triệu đồng. Tôi và con trai cũng có bảo hiểm nhân thọ, mỗi quý đóng năm triệu đồng rồi. Tổng bình quân chi phí cố định hàng tháng là khoảng sáu triệu đồng, trong khi tổng thu nhập của chúng tôi chỉ tầm 22 triệu đồng.

Tôi luôn tâm niệm, hàng tháng phải có một phần để dành dù ít hay nhiều, vì cha mẹ hai bên đều khó khăn. Tôi đã không phụ giúp được gì nên cũng không muốn cha mẹ phải lo lắng thêm cho mình. Bên nhà chồng có cho chồng tôi ít đất, đã sang tên nhưng hiện tại cha mẹ vẫn chăm sóc và thu hoạch.

Chúng tôi cũng không để ý đến khoản này vì đó vẫn là đất của ông bà, tôi không có ý dòm ngó. Trong lòng tôi chỉ muốn tự vợ chồng làm rồi tiết kiệm và mua sắm tài sản bằng chính công sức mình làm ra. Thế nên mỗi tháng tôi vẫn cố tiết kiệm tám đến chín triệu đồng, có khi được 11 đến 12 triệu đồng.

Kết hợp việc mở sổ tiết kiệm để tích lũy thêm bằng lãi ngân hàng thì sau tám năm lấy nhau chúng tôi đã có phần tiết kiệm hơn 900 triệu đồng và vẫn cố gắng dành dụm để mua trả góp căn nhà nhỏ trong tương lai.

Điều tôi suy nghĩ gần đây là mình tiết kiệm hay keo kiệt? Vì khi đọc một số bài viết trên này và những chia sẻ, góp ý, nhìn lại bản thân tôi thấy mình tính toán chi li quá.

Mỗi ngày tôi thức sớm để nấu cơm cho mình và chồng ăn sáng ở nhà. Ở công ty tôi vẫn đặt nước khi mọi người rủ nhau ăn uống, thi thoảng có dịp vẫn mời nước cả phòng. Chiều về tôi mua đồ ăn tầm 70-80 nghìn đồng mỗi ngày để nấu bữa tối, thực ăn còn sẽ để hôm sau ăn sáng và chiên thêm trứng nếu cần, nên tính ra tiền ăn của gia đình không quá nhiều.

Riêng cậu con trai sẽ luôn có ba hộp sữa mang theo khi đi học. Khi con tan học, tôi sẽ mua bánh hoặc ít đồ ăn gì đó để bé đỡ đói trong lúc chờ tôi làm cơm tối. Cuối tuần con luôn được đưa đi chơi: siêu thị, công viên nước, khi thì ra Vũng Tàu (tôi sẽ canh lúc giảm giá để tìm phòng giá tốt nhất).

Có điều tôi luôn kiểm soát để chúng tôi đi chơi vẫn ăn uống (không xa xỉ), con vẫn có đồ chơi (không đắt tiền) mà chi phí luôn ở mức chấp nhận được.

Còn chồng tôi, trước đây khi anh đi làm, tôi thấy anh hay cho bạn bè, đồng nghiệp mượn tiền, chỉ 100 đến 200 nghìn đồng mỗi lần nhưng họ không trả. Anh tính cả nể, họ mượn mà không cho thì ngại.

Giờ tôi chỉ đưa anh tầm 300-400 nghìn đồng lúc đi làm, khi nào hết anh mới nói để lấy thêm. Quần áo của con, tôi cũng mua thường xuyên, chỉ là không dùng đồ hiệu, đắt tiền, còn vợ chồng tôi thi thoảng mới sắm một, hai cái rẻ tiền.

Tết chúng tôi gửi mẹ tôi ba triệu đồng để mua đồ ăn vì nhà tôi có về ngoại chơi một, hai ngày. Chúng tôi cũng gửi cho mẹ chồng ba triệu đồng nhưng tôi sẽ mua sắm đồ tết hết, mẹ chỉ mua thêm một ít.

Ngoài ra chúng tôi cũng bỏ bao lì xì cha mẹ đôi bên mỗi người 500 nghìn đồng lấy lộc, ông bà nội ngoại của tôi cũng như vậy. Theo như các bạn thấy, tôi chi tiêu như thế có phải keo kiệt không? Xin các bạn góp ý.

Có hai người phụ nữ cùng bước vào cửa hàng túi xách. Người thứ nhất tầm 40 tuổi cô ấy đi với một đứa con nhỏ. Người thứ ...
24/04/2025

Có hai người phụ nữ cùng bước vào cửa hàng túi xách. Người thứ nhất tầm 40 tuổi cô ấy đi với một đứa con nhỏ. Người thứ hai tầm 25 tuổi cô ấy đi cùng một người đàn ông. Và tình cờ hai người họ cùng thích một chiếc túi màu đỏ sang trọng. Người phụ nữ 40 vui vẻ nhường cho cô gái trẻ ngắm nghía trước. Cô gái soi gương nhìn chiếc túi với ánh mắt đầy ham muốn thích thú rồi hỏi người đàn ông đi cùng:
- Hợp với chiếc váy màu đỏ của em nhỉ, anh thấy đẹp không?
- Cũng bình thường em chọn cái khác đi
Cô gái trẻ vẫn cố thuyết phục nhưng có vẻ chiếc túi chẳng thể nào đẹp lên trong mắt người đàn ông . Cô luyến tiếc đặt chiếc túi trở lại kệ rồi ướm thử theo gợi ý :
- Em đeo cái này đi lấy màu đen cho dễ nhìn .
Sau cả chục cái lắc đầu của người đàn ông cô gái đành miễn cưỡng lấy chiếc túi mà bản thân không hề thích. Cùng lúc người đàn ông rút ví trả tiền thì người phụ nữ 40 bước đến với tay lấy chiếc túi màu đỏ ban đầu. Vẫn một gương mặt thư thái vui vẻ người phụ nữ 40 thanh toán chẳng đắn đo rồi nắm tay đứa trẻ bước ra khỏi cửa hàng. Người phụ nữ 40 bước đi như mang theo cả giấc mơ của cô gái trẻ...."
Cuộc đời là thế đấy chỉ với một góc cạnh nho nhỏ cũng khiến chúng ta chiêm nghiệm ra nhiều điều. Cô gái 25 có thanh xuân nhan sắc , có khuôn ngực đẫy đà và có những người đàn ông tận tình theo đuổi. Nhưng người đàn bà 40 tài sản của họ lại khác biệt vô cùng. Đôi khi là một cõi lòng ngập tràn tổn thương với những trải nghiệm mà các cô gái trẻ chưa hề biết đến. Đôi khi là những đứa con vắng cha hoặc đơn thuần là mấy mảnh sổ đỏ chính chủ mang tên mình. Nhưng trên hết có lẽ là sự tự quyết và bản lĩnh dám cầm dám bỏ. Họ biết cái gì thuộc về mình có duyên thì sở hữu còn đâu chẳng bận lòng tranh cướp với ai.
Người phụ nữ trưởng thành thực sự là người phụ nữ có thể tuỳ ý dùng chiếc túi mình thích , tuỳ ý mua chiếc túi mình thích mà chẳng cần phải chờ đợi một cái gật đầu hay rút ví của người đàn ông phía sau !

NHÂN QUẢTg: Chu Thị Hồng Hạnh Trước lúc ra tòa cả nhà quây quần ngồi ăn sáng, bố chị xót xa nhìn con gái.- Thôi đằng nào...
24/04/2025

NHÂN QUẢ
Tg: Chu Thị Hồng Hạnh

Trước lúc ra tòa cả nhà quây quần ngồi ăn sáng, bố chị xót xa nhìn con gái.
- Thôi đằng nào cũng đau một lần rồi hết, chứ cứ giữ cái ung nhọt trong người con làm sao chịu nổi.
Phía bên kia bàn thằng con trai lên tiếng
- Để ba anh em con cùng đi đến tòa với mẹ, chúng con đã xin nghỉ học ngày hôm nay rồi.
Chị đau lòng nhìn cả gia đình, mới có mấy tháng từ lúc xảy ra vụ chị đánh ghen với bồ của chồng, rồi hắn đạp chị ngã dúi xuống đường, bố mẹ chị già đi trông thấy, các con đứa nào cũng lớn lên, già dặn hẳn ra.
5 tháng trước vào cái buổi chiều định mệnh ấy, khi chị lết được về đến nhà cả ba đứa con đều ra cổng đón mẹ, bạn bè chúng nó đã gửi clip vào máy rồi. Chị khóc ngất trong vòng tay các con và vào thưa chuyện với bố mẹ chồng.
- Công ty đang nợ đầm đìa vì dịch Covid mà anh ấy rút tiền nhà ra mua xe, mua căn hộ cho bồ, nó còn liên tục nhắn tin chửi bới con nên con tức quá mới đánh nó.
Bà mẹ chồng quát tháo
- Tiền của con tôi nó muốn làm gì kệ nó, chị không biết giữ gia đình, nó mới đi cặp bồ. Giờ thì hay rồi, chị bêu riếu con tôi cho thiên hạ biết, bôi tro trát trấu vào gia đình tôi.
Vừa đau đớn, vừa uất ức chị vào thu dọn đồ đạc rồi dắt 3 đứa con về nhà ngoại ở. Bố mẹ chị mở sẵn cửa đón con cháu về. Bố chỉ nói khẽ khàng.
- Mười lăm năm trước con dắt nó về xin cưới và xin bố trợ giúp vốn cho nó, bố đã nói với con thằng này nó giỏi giang, nhưng tướng mạo không có hậu, bạc lắm, nhưng con có nghe lời bố đâu!
Mẹ chị cắt ngang
- Đã là số phận thì không tránh được, giờ con cháu mình về là tốt rồi ông ạ. Bà biết đứa con gái hiền lành, tốt bụng của mình phải tự mình đi đánh ghen là nó đã đến bước đường cùng rồi.
Hôm ra tòa gã đến căn hộ con bồ rất sớm, nó vẫn còn say ngủ, gã lay nó
- Dậy đi em, nhớ nói bà người làm nấu đồ ăn cẩn thận, đừng bỏ nhiều muối cho ông bà nhé!
Nó ú ớ không trả lời, nó nói đêm qua nó đi bar chơi đến 3 giờ sáng mới về, nó nằm sóng sượt như con chết rồi. Lúc còn cặp bồ vụng trộm gã thấy nó lúc nào cũng lung linh, trau chuốt kỹ càng, xinh đẹp lắm. Bây giờ nhiều hôm nó quên trang điểm để mặt đầy mụn, da xám xịt nhìn thấy hãi hùng. Vợ con bỏ đi, người làm cũng xin nghỉ hết, gã nhờ nó hàng ngày ghé qua trông coi người làm theo giờ và chăm sóc ông bà. Nó cũng đâu có muốn đến nhà gã, tại không có ai trông nom bố mẹ gã chu đáo nên ông bà bệnh suốt, giờ ngồi nhớ tiếc con dâu thì đã muộn rồi.
Mà số gã dạo này nhọ quá, đối tác cũ mới đều thay nhau hủy hợp đồng. Một người quen thân lâu năm nói thẳng với gã
- Chú thông cảm, vợ anh dứt khoát không cho anh làm ăn với chú. Cô ấy bảo loại người mà bênh bồ, đạp thẳng vào bụng vợ như kẻ thù trước mặt thiên hạ, thì không có bạn bè làm ăn gì hết.
Có bữa dắt bồ đi ăn gã nghe người ta xì xào sau lưng.
- Con này làm gái mới bị công an bắt lên đồn mà giờ đã kịp chăn được thằng đại gia.
Gã nghe thấy hết nhưng giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú nên không dứt ra được.
Ngồi một mình trong phòng vắng lặng, gã thấy nuối tiếc cuộc sống êm đềm vợ đảm, con ngoan ngày trước biết chừng nào. Bỗng điện thoại con bồ nhấp nháy, có tin nhắn gửi đến, bình thường gã chẳng bao giờ để ý, hôm nay tâm trạng quá nên gã cầm lên đọc. Chỉ có mấy dòng
- Đêm qua bay cùng em rất vui, tối nay gặp nhau tiếp nhé!
Gã ném thẳng điện thoại vào tường vỡ tan tành rồi gào lên
- Con khốn nạn, tao lo cho mày không thiếu thứ gì mà mày còn đi đong đưa với trai. Mày cút khỏi nhà tao ngay lập tức.
Nó lồm cồm bò dậy, giọng ráo hoảnh
- Anh khỏi cần đuổi tôi cũng tự đi, có điên mới về đấy hầu hạ ông bà già khó tính nhà anh. Mà anh quên là căn hộ này anh mua cho tôi, đã sang tên tôi rồi à. Đây là nhà của tôi, anh làm gì có quyền đuổi tôi.
Gã cười sằng sặc như thằng điên.
- Ngày xưa đứa nào hết lòng chiều chuộng, ngọt nhạt moi tiền tao.Tao có mắt không tròng mới đánh đổi gia đình chạy theo cung phụng mày. Giờ tao vừa khó khăn là mày đã chạy theo thằng khác.
Đ.ĩ muôn đời vẫn là đ.ĩ!
Phần tiếp theo xem ở đây https://s.lazada.vn/s.U6C69?cc

Address

Gia Lâm
Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Yêu Hoa posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category