
16/05/2025
Đây là ngôi nhà của ông bà nội An, là một nơi đã nhuốm màu thời gian, là một nơi lưu giữ nhiều ký ức.
Ngày tụi mình sang trang trí, từ sáng sớm tới tận ban khuya, bà nội vẫn lò dò bước ra bước vào, miệng luôn khen rằng đẹp lắm, đẹp lắm.
"Đấy, 93 tuổi rồi, nhìn thế này là bà vui rồi."
Đám trẻ tụi mình thường nói với nhau, đám cưới là câu chuyện của hai người, phải làm thế này thế kia bởi lẽ chỉ (mong) có một lần trong đời, phải làm sao để mọi thứ thật tưng bừng đáng nhớ. Nhưng tụi mình đã quên rồi nhỉ, đám cưới cũng là lần hiếm hoi mà mọi người trong gia đình được đông đủ cùng nhau, mặc những bộ đồ đẹp nhất trong tủ, là ngày mà mọi giận hờn gì cũng chẳng mấy quan trọng, chỉ mang theo tiếng cười và rất nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc hân hoan để chúc phúc cho một gia đình nhỏ mới, trong một gia đình lớn lao.
Khi đã thật già và trải qua hết thảy nỗi niềm trong cuộc đời, bà thấy con cháu đủ đầy, ai cũng xinh đẹp, và hạnh phúc, sum họp trong ngôi nhà bà gìn giữ, hôm ấy ngôi nhà đầy ắp lá hoa và những trái những quà, có lẽ là đích đến cuối cùng mà chúng ta hằng mong đợi đấy, phải không.